Nhớ Phật xưa

Thứ năm - 23/05/2013 16:06

Nhớ Phật xưa

Hôm nay Phật Đản lại về, 2557 năm ấy, đề huề nhân sinh. Dù bao lời dạy tường tinh, Còn xa Phật Pháp, sinh linh gian trần. Tìm đâu người ngộ Pháp ân? Cho duyên thành tựu xa gần anh minh. Thế gian đến buổi điêu linh, Tu ngay tại thế lạc sinh muôn người.

Viết nhân mùa Phật Đản, Phật lịch 2557 (Sài Gòn 23-5-2013)
 
          Hôm nay
                     Phật Đản lại về,
          Hai nghìn năm trăm năm mươi bảy năm ấy,
                                                       đề huề nhân sinh.
          Dù bao lời dạy
                           tường tinh,
          Còn xa Phật Pháp,
                                  sinh linh gian trần.
          Tìm đâu
                    người ngộ Pháp ân?
          Cho duyên thành tựu
                                       xa gần anh minh.
          Thế gian
                    đến buổi điêu linh,
          Tu ngay tại thế
                             lạc sinh muôn người.
 


      Nhớ năm xưa người người rơi lệ,
      Khi chúng sinh vùi trong tứ khổ
sinh – lão – bệnh – tử ê chề.
      Đêm về khuya trăng càng tỏ ngộ,
      Tấm lòng từ, thao thức chẳng ngủ quên.
      Ai làm cho nước mắt, tiếng thét buồn cứ tuôn mãi,
      Ai làm cho đôi vai gầy chân yếu chẳng bề nương thân.
      Ta quyết đi tìm lời giải,
      Làm sao vơi, thôi đừng nữa nỗi thống khổ người ơi!
      Rồi bôn ba khắp chốn,
      Ngai vàng kia đành gởi lại,
      Vợ yêu, con thơ, cung nữ phi tần,
      Áo đẹp, tiệc đầy, cung đàn vui múa hát,
      Vàng bạc vua cha xin gởi lại.
      Con đi tìm một thoáng của trời xanh.
      Đường khuya sương ướt vai se lạnh,
      Áo mỏng manh, chưa lần quen chốn dặm đường xa.
      Tiền không, cơm không, người giúp cũng đâu rồi?
      Thân lạnh buồn tênh,
một mình một bóng bên dòng suối.
      Đi mà không biết đường, không biết đích,
      Bạn có bao giờ thử như vậy chưa?
 
      Môn sinh Trường Sinh cũng chẳng cần nhiều cơm áo,
      Cũng không cần lắm tiền, danh phận lời gởi thưa,
      Cũng mênh mông ngồi im như tượng,
      Cũng một mình lặng ngắm tiếng thân cô.
 
      Bước đường ấy, Ta với Người như cùng bước?
      Thấy được rồi vừng sáng, ánh hào quang.
      Soi rọi lòng, soi đường dài cho muôn kiếp,
      Hóa giải nhanh, bao nỗi khổ đang thật đầy.
      Cho muôn người nhẹ bước cùng bước chung.
      Lẽ đâu Ta đã gặp Người rồi?
      Trong hoang vắng kia, địa đàng đã xuất hiện?
      Ôm choàng nhau hạnh phúc đến không ngờ.


Tác giả bài viết: THƯỜNG NHÂN

Chú ý: Quý vị đăng lại bài viết ở Website hoặc phương tiện truyền thông khác xin vui lòng  ghi rõ nguồn http://truongsinhhocds.com -Cám ơn!

Tổng số điểm của bài viết là: 171 trong 40 đánh giá

Xếp hạng: 4.3 - 40 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

. "Sức khỏe là vốn quý nhất của mọi con người và của toàn xã hội; là nhân tố quan trọng trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Vì vậy, chúng ta phấn đấu để mọi người đều được quan tâm chăm sóc sức khỏe. Sự nghiệp chăm sóc sức khỏe là trách nhiệm của cộng đồng và của mọi người dân; là trách nhiệm ... "
(Trích NQ TW4, Khóa VII) .
Bình luận mới
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây